Chương 1
LÝ DO BẠN QUYẾT ĐỊNH HỌC TIẾNG TRUNG LÀ GÌ?
“Khi bạn muốn từ bỏ một thứ, thì hãy nhớ tới lý do mà bạn đã bắt đầu.”
(Nếu cái lý do đó còn xài được...)
Nói trước là chương này hơi bá láp, nó liên quan đến cuộc đời nhiều hơn là việc học tiếng Trung. Bạn hoàn toàn có thể bỏ qua nó.
Mà thôi, đừng bỏ qua, cũng có bao nhiêu chữ đâu mà.
Tại sao bạn quyết định học tiếng Trung? Vì cái gì mà bạn quyết định học tiếng Trung?
Bạn nhất định phải biết lý do mà bạn bắt đầu học tiếng Trung. Thực ra tôi nghĩ là cũng không có thành vấn đề lắm đâu, nếu như cái lý do bắt đầu của bạn là thấy hay hay thì học. Thậm chí có lẽ nó có lý hơn lý do của tôi một chút, tôi bắt đầu vì muốn hát được bài Họa Tình.
Ahaha, tôi đùa đấy.
Tôi thường bắt đầu học cái gì đó vì một lý do rất kiên định và chắc chắn: vì tôi buồn chán với cuộc đời mắc dịch của mình. Cái này thì không đùa đâu. Thật ra, là một con người thì ai không có những lúc giật mình phát hiện ra là mình đang sống, kiểu như, “hú hồn hoá ra tôi còn sống”. Đó có thể là khi đọc một tin rằng có máy bay nào đó vừa rơi, hoặc biết được rằng bà hàng xóm cũ của mình vừa qua đời, hay là đơn giản là nhìn thấy một cái cầu vồng vắt ngang bầu trời chiều, nơi những lọn mây xám xịt che khuất hết hoàng hôn rực rỡ. Và bạn chợt nhận ra rằng mình vẫn cứ đang sống.
Cái sự “đang sống” lúc đó, nói cho cùng thì không đáng giật mình bằng chuyện bạn nhận ra điều đó.
“Bố khỉ, vậy mà tôi tưởng tôi chết mất rồi chứ.”
Tôi thấy mình không có tư cách để lạm bàn về việc cuộc đời như thế nào mới được gọi là thú vị hay buồn chán, rực rỡ hay xám xịt. Có anh minh tinh nọ giải thưởng trưng bày khắp nhà, tài sản trải khắp nơi còn fan thì khắp mọi miền quê, nhưng ảnh vẫn quyết định tự tử, có bà hàng xóm sống trong căn nhà 20m2 chen chúc với 4 người nữa, mỗi ngày mua bó rau 5.000 vẫn trả giá còn 4.500, nhưng 4 giờ chiều vẫn đầy hứng khởi đi dò số đề. Chỉ có bản thân một người mới có thể định nghĩa xem bản thân đang vui vẻ hay buồn chán.
Dấu hiệu rõ ràng nhất của việc cảm thấy buồn chán là, đó, bất chợt nhận ra mình đang sống.
Và bạn khát khao thay đổi điều gì đó. Nhiều người đi du lịch, nhiều người đổi việc làm, và cũng có một số ít chấm dứt mọi thứ phiền phức bằng cách ngừng sống. Đó đều là những lựa chọn.
Riêng tôi thì thường chọn thay đổi một phần của mình, bằng cách học thêm cái gì đó. Bất kỳ cái gì. Tôi tin là khi mình nạp vô trong đầu mình thêm một loại tri thức, thì mình đã thay đổi chút đỉnh phần cứng của mình, vĩnh viễn. Và thế là mình trở thành một người khác.
Tôi muốn trở thành một người khác. Tri thức cho tôi hy vọng. Thí dụ như, sẽ có một ngày tôi lên thẳng Tấn Giang đọc truyện, hết sức bá khí, không cần lót dép dựng lều hóng chờ dịch truyện. Hoặc giả tôi sẽ dịch truyện và để Translator là tên mình, không phải là editor cùi bắp, là translator hẳn hoi.
Nên tôi quyết định học. Mỗi lần tôi muốn bỏ cuộc thì tôi lại nhớ đến việc mình đã muốn thay đổi cuộc đời mình như thế nào. Nhớ tới cái cầu vồng trên bầu trời xám xịt. Vậy là tôi lại tiếp tục.
Vậy nguyên nhân của bạn là gì?
Tôi khẳng định là, bởi vì bạn muốn thay đổi điều gì đó. Dù đích đến cuối cùng của bạn nâng đẳng cấp tri thức của mình lên, nâng tài chính của mình lên, hay mở rộng cơ hội lựa chọn cho đời mình, thì đấy cũng là một thứ thay đổi.
Bởi vậy, hãy nghĩ thật kỹ, thật kỹ điều này. Đừng bỏ qua.
Có những buổi tối (tôi thường học từ 7 giờ tối cho đến 10 giờ tối hàng ngày), tôi đã quanh quẩn với cái suy nghĩ rằng, tại sao giờ này mình phải học, có ai bắt mình học đâu, mình có trả nợ cho ai đâu, tại sao mình không đi uống trà sữa, không ngồi chơi game, không coi phim nghe nhạc đọc truyện tào lao bí đao, mà mình phải tự nhồi sọ với một mớ hán tự điên điên khùng khùng này. Điểm khó khăn nhất của việc tự học, là chỉ có mỗi mình bạn thôi. Nếu bạn đến trung tâm, sẽ có cô giáo thầy giáo giao cho bạn một phần bài tập về nhà, bạn hoàn thành nó, trả nợ cho thầy cô, xong. Nếu bạn không làm, bạn bị xấu hổ. Còn tự học, bạn không biết bản thân đang làm cái gì, và nên làm cái gì cả, và phần khó khăn nhất, bạn vĩnh viễn không có ai để xấu hổ khi không hoàn thành mục tiêu cả.
Ngoại trừ chính bạn.
Chính vì vậy. Bạn nhất định, nhất định, nhất định phải có một lý do rõ ràng để bắt đầu. Bạn có thể làm một cái băng rôn treo lên bàn học rằng, "tôi muốn thay đổi", "tôi muốn có tiền", "tôi muốn đọc được tiếng Trung", bạn có thể treo cái câu đó lên màn hình điện thoại hay laptop. Nhưng quan trọng nhất, là bạn phải treo cái câu đó trong đầu của bạn.
Vì cái gì mà bạn đã bắt đầu học tiếng Trung, thứ tiếng được xếp vào hạng khó của thế giới này?
Chẳng biết nói gì nữa vì quá đúng tâm trạng của mình, có điều không phải do chán đời, mà do mình cảm thấy cuộc sống của mình quá trì trệ, cảm thấy bản thân mình quá dốt nát.
Trả lờiXóaThôi không nói nhiều, ôm Ad một cái!
Hihi. Lý do của mình là vì muốn đọc nguyên tác truyện của idol (mình nói comment trước rồi). Nhưng nó không phải là ưu tiên trong cuộc sống của mình, cũng không thể duy trì được như bạn. Thật sự mình hâm mộ những người kiên định như bạn lắm
Trả lờiXóa