Ngày tiếp sau khi vụ NG mười mấy lần,
không có cảnh của Phí Khả. Cậu vốn dĩ muốn đến phim trường nhìn Lục Hình Văn
làm việc, nhưng mới hôm trước NG quá nhiều lần, cậu có hơi áp lực, cuối cùng vẫn
là ở lại khách sạn đọc kịch bản cả ngày, tự mình đối diện ống kính mà luyện tập.
Đến tối Lục Hình Văn xong việc quay lại,
còn hướng dẫn cho Phí Khả một chút.
Phí Khả cảm thấy thật ngại ngùng, Lục Hình
Văn xong việc thì đã rất là mệt rồi, lại còn phải hướng dẫn cho cậu. Cậu lần nữa
lại hoài nghi năng lực bản thân, cũng lần nữa lại cổ vũ bản thân mình.
Lục Hình Văn càng nghiêm túc, cậu càng
không có cách nào khác.
Cảnh ngày thứ ba cũng là cảnh mà cậu
casting, sau khi Tiểu Hòa được Lý Tề cứu, đối với Lý Tề rất có hứng thú, luôn
lén lén quan sát Lý Tề, còn ngày ngày chạy tới quán cơm nhỏ mà Lý Tề làm công để
ăn cơm.
Lục Hình Văn bắt đầu công việc trước, cảnh
quay lúc chập tối của Phí Khả, cũng là cảnh cuối cùng trong ngày của anh.
Lúc Phí Khả ngồi trong phòng hóa trang, cả
căn phòng chỉ có cậu và thợ trang điểm, và Bào Tiểu Thụy.
Bên ngoài đang dọn dẹp đồ đạc, vừa dọn vừa
vui vẻ nhỏ giọng nói: “Trời ơi, Lục Hình Văn đẹp trai quá.”
“Nhìn Lục Hình Văn diễn xuất thật quá tốt,
rất có khí chất!”
“Thật không nghĩ tới anh ấy cắt đầu đinh mặc
áo ba lỗ lại gợi cảm đến như vậy.”
Có một giọng nam giống như là đang đè thấp
cổ họng mà rít lên: “Thật muốn cởi áo của anh ấy rồi nằm bò lên cái lồng ngực
đó!”
Mấy người bắt đầu hi hi ha ha cười giỡn.
Thợ trang điểm cũng cười, nhìn Phí Khả một
cái, nhỏ giọng nói: “Đừng có giận nha, bọn họ đang giỡn.”
Phí Khả không giận, thợ trang điểm không
biết, cậu không có tư cách để giận.
Phòng hóa trang, phòng đạo cụ, phòng trà
nước còn có mấy phòng làm việc khác của đoàn phim, đều là từ một cách phòng lớn
phân ra thành nhiều phòng nhỏ cách vách, hiệu quả cách âm tệ vô cùng. Người bên
ngoài cười hi hi ha ha, không nghe thấy động tĩnh của thợ trang điểm bên trọng,
vẫn tiếp tục nhiều chuyện.
“Ầy, ngươi đúng là đồ không sợ chết, vậy
mà dám nhét số điện thoại cho Lục Hình Văn, anh ấy có nhận hay không.”
Giọng nam vừa mới nói muốn lột đồ Lục Hình
Văn lại nói: “Tôi không sợ a, sợ cái gì, cùng lắm là bị từ chối thôi, còn có thể
thế nào? Tôi tìm cơ hội câu dẫn anh đế, 419 cũng tốt a, thoải mái một chút.”
“Woah, người ta mang theo chồng vào đoàn
phim, cậu không sợ bị Phí Khả dạy dỗ?”
“Sợ cái gì, đàn ông đã muốn ăn vụng, mười
người chồng cũng không kéo lại được.”
“Hừ! Tôi nói cho mấy cậu biết, tôi có một
người bạn, lúc trước làm trong tổ phục trang của <Cùng nhau lên đường>.
Cô ấy nói Lục Hình Văn với Phí Khả là kết hôn giả, chuyện của bọn họ cả tổ tiết
mục đều biết. Lúc hai người quay chương trình thực tế căn bản không có giống trạng
thái của mấy cặp đã yêu nhau một năm.”
“Thật hay giả?”
“Đoán cũng biết rồi, còn cần người khác
nói sao? Cậu quên rồi sao, trùng hợp như vậy, lúc chân trước Du Vân vừa mới xé
Lục Hình Văn, chân sau Lục Hình Văn liền kết hôn? Vừa nhìn là đã biết làm PR, để
che giấu cho sở thích không thể nói ra của ảnh đế.”
“Sở thích gì?”
“Woah, cậu là người trong giới giải trí a,
dưa to như vậy mà cậu cũng không ăn? Dĩ nhiên là cái loại sở thích vung roi da
nhỏ rồi! Cái loại PR này làm miễn cưỡng lừa bịp khán giả bình thường, chứ ai
trong giới mà còn không biết, nhìn cái dạng bọn họ thường sống chung là biết rồi
a, mấy người không thấy bọn họ ở phim trường rất xa cách sau? Giống như mới kết
hôn à?”
“Ảnh đế thích SM? Vậy mà cậu còn dám nhét
số điện thoại cho hắn?”
“Làm sao? Thời đại nào rồi, SM thì sao chứ,
vung roi da còn kích thích hơn cậu có hiểu không?”
“Woah, cậu thật lẳng lơ.”
Một đám người lại bắt đầu hi hi ha ha.
Trong phòng hóa trang im lặng một cách chết
chóc.
Thợ trang điểm lúng túng đẩy nhanh tốc độ
hóa trang, chỉ muốn nhanh nhanh làm xong rồi chạy.
Gương mặt Phí Khả bình tĩnh.
Bào Tiểu Thụy tức tới mức nhiều lần bật đứng
dậy, lại ngồi trở xuống.
Loại bát quái này, chạy ra ngoài quát bọn
họ hay là truy cứu cũng không có tác dụng, chỉ càng làm nhiều người biết chuyện
của bọn họ, càng tăng thêm lúng túng mà thôi.
Đợi Phí Khả hóa trang xong, đoàn người bên
ngoài đã đi rồi.
Bào Tiểu Thụy tới bên cạnh Phí Khả, nói:
“Lời người khác nói, em đừng bao giờ để trong lòng, đừng để ảnh hưởng tới quay
phim.”
Phí Khả gật đầu: “Sẽ không, lại nói, bọn họ
nói sự thật mà.”
Sự thật?
Bào Tiểu Thụy nhìn nhìn Phí Khả, không dám
nói chuyện.
Bây giờ cái gì là sự thật, Bào Tiểu Thụy cậu
cũng không biết chắc chắn được.
Quãng thời gian này, Lục Hình Văn đủ loại
tác quái, làm mọi người kinh ngạc phát ngốc rồi.
Lúc Phí Khả đến phim trường, Lục Hình Văn
đang ngồi bên cạnh đạo diễn để xem lại cảnh quay.
Đây là lần đầu tiên Phí Khả chân chân
chính chính nhìn thấy Lục Hình Văn lúc đang quay phim, rất nghiêm túc, rất chăm
chỉ.
Anh đang thấp giọng thảo luận với đạo diễn,
ngẩng đầu thấy Phí Khả tới rồi, vẫy tay gọi Phí Khả qua đó.
Đạo diễn kêu vài vị diễn viên lại đây, mọi
người bắt đầu sắp xếp, bật đèn, lời thoại, vị trí.
Sau khi sắp xếp xong, chính thức bắt đầu.
Tiểu Hòa lưng đeo ba lô, bước vào quán ăn
nhỏ có cái bảng hiệu treo xiêu xiêu vẹo vẹo.
Lý Tề đang nấu ăn bên trong, Tiểu Hòa tìm
một chỗ ngồi xuống. Qua một lúc, Lý Tề cầm cái thực đơn nhớp nháp đầy mỡ ra,
dùng một giọng bình tĩnh lãnh đạm mà hỏi cậu: “Ăn gì?”
Phí Khả chiếu theo động tác được thiết kế,
ngẩng đầu liếc nhanh Lục Hình Văn một cái, sau đó đặt món.
Đoạn phim này, cậu đã thử vai qua, đồng thời
cũng đã tập diễn với Lục Hình Văn một lần rồi.
Cậu vốn rất có tự tin.
Nhưng lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn Lục Hình
Văn một cái, lại bị Lục Hình Văn làm cho chấn động.
Đó không phải là Lục Hình Văn, đó là một
người xa lạ.
Lục Hình Văn đã từng ở trước mặt cậu đóng
vai Lý Tề, nhưng trạng thái lúc đó, không bằng một phần mười lúc này.
Trong nháy mắt Phí Khả ngẩng đầu lên, mới
kinh ngạc phát hiện người trước mắt không phải Lục Hình Văn, mà là Lý Tề, một
người mà cậu không quen biết.
Tư thế đứng của Lý Tề, ánh mắt lạnh lùng của
Lý Tề, ngay cả một chút xíu bóng hình của Lục Hình Văn đều không có. Trong mắt
anh một chút ấm áp cũng không có, giống như Phí Khả là một người xa lạ anh hoàn
toàn không quen biết, không quan tâm, anh thậm chí còn lộ ra một tia chán ghét.
Phí Khả trong phút chốc lắp bắp, không thể
nào thuận lợi nói ra khỏi miệng câu “cơm khoai tây sợi xào thịt”.
Lâm Nguyên Sinh hô cắt, trực tiếp nói: “Chỉnh
sửa cảm xúc một chút, diễn viên chuẩn bị xong thì bắt đầu, đợi cậu vài phút.”
Lục Hình Văn cũng không nhìn Phí Khả lấy một
cái, không nói câu nào, xoay người đi tới bên cạnh đạo diễn ngồi xuống.
Phí Khả trong phút chốc giống như là bị
ngã vào trong nước đá.
Cậu mãnh liệt mà cảm nhận được, sự lạnh
lùng và chán ghét của Lý Tề với Tiểu Hòa, vì Tiểu Hòa là con trai của một tên
lưu manh, mà tên lưu manh này có thể là hung thủ đã giết chết em gái y.
Nhưng sau khi hô cắt, Lục Hình Văn sao lại
ngay cả nhìn một cái cũng không thèm nhìn cậu?
Phí Khả buộc bản thân mình bình tĩnh lại,
hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, cậu là Tiểu Hòa, đối phương là
Lý Tề, không phải Lục Hình Văn.
Lần quay thứ hai bắt đầu.
Lục Hình Văn bước tới vị trí đứng của
mình, vẫn không nói chuyện với Phí Khả.
Phí Khả hơi hoảng, đợi thư ký trường quay
hô bắt đầu.
Lý Tề hỏi: “Ăn gì?”
Vẫn lạnh lùng như vậy.
Tiểu Hòa sợ sợ nói: “Cơm khoai tây sợi xào
thịt.”
Lý Tề thuận tay viết mấy nét bút, quay người
đi.
Tiểu Hòa đợi một chút, trong lúc chờ đợi,
cậu luôn lén lén quan sát Lý Tề.
Lý Tề chân tay lưu loát đưa món lên cho
các khách khác trong quán, lau bàn, thu chén dĩa, từ đầu tới đuôi, chưa từng
nhìn tới Tiểu Hòa.
Cơm của Tiểu Hòa làm xong, Lý Tề bưng tới,
khách ở bàn bên cạnh lại gọi, Lý Tề nhanh chóng buông dĩa cơm xuống rồi đi. Y
buông rất nhanh, cái muỗng rơi xuống cái mặt bàn dơ bẩn.
Tiểu Hòa có chút phát ngốc, cậu nhặt lấy
cái muỗng, rút ra một tờ khăn giấy giá rẻ thô cứng lau lau, lặng lẽ ăn cơm.
Cậu đã đến một tuần rồi, theo đạo lý, Lý Tề
đã cứu cậu, nên chú ý đến cậu mới phải chứ.
Nhưng Lý Tề trong tuần này, thái độ lạnh
lùng, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho cậu, giống như rất ghét cậu.
Đoàn phim chuẩn bị mấy phần cơm, đã sớm bị
nguội rồi.
Phí Khả từng miếng từng miếng ăn cơm, thỉnh
thoảng lén lén nhìn Lục Hình Văn đang bận rộn một cái.
Cậu cảm giác tay chân đều phát lạnh.
Cậu đang quay phim, nhưng tâm tình lại
không khống chế được mà bay đến những chuyện không liên quan khác. Cậu nghĩ, nếu
như không có cái giao dịch này, cậu và Lục Hình Văn kỳ thực cũng là những người
xa lạ, gặp nhau, Lục Hình Văn cũng giống như Lý Tề, căn bản không nhận thức được
sự tồn tại của cậu, cũng không quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Lục Hình Văn là một người rất tốt, giúp đỡ
cậu rất nhiều, giống như Lý Tề đã giúp đỡ Tiểu Hòa. Nhưng đợi sau khi bọn họ ly
hôn rồi, quan hệ giao dịch này không tồn tại nữa, cậu và Lục Hình Văn có phải lại
sẽ quay lại mối quan hệ xa lạ không?
Cậu và Lục Hình Văn, chí ít có thể bảo trì
quan hệ bạn bè được không?
Đại khái là không được, loại quan hệ lúng
túng như vậy, Lục Hình Văn chắc chắn sẽ không muốn bảo trì đi. Chỉ là Lục Hình
Văn là một người rất tốt, sẽ không trực tiếp biểu hiện ra ngoài.
“Tốt! Rất tốt!” Lâm Nguyên Sinh từ sau ống
kính đứng dậy, hô “Hôm nay xong việc rồi!”
Cảnh quay thứ hai của Phí Khả, lần quay thứ
hai liền qua rồi.
Lâm Nguyên Sinh thậm chí không xem lại đã
nói qua rồi, Lục Hình Văn cái gì cũng không nói, đến bên cạnh Lâm Nguyên Sinh,
yêu cầu xem quay lại.
Lúc anh xem, Lâm Nguyên Sinh nói: “Lần này
Phí Khả biểu hiện không tệ, rất có ý nghĩa.”
“Uhm.” Lục Hình Văn gật gật đầu, ánh mắt
dính vào màn hình không dứt ra được.
Lâm Nguyên Sinh nói: “Cậu đúng là cáo già,
quá câu nhân tâm rồi. Phí Khả rõ ràng bị cậu ảnh hưởng quá sâu, rất dễ dàng bị
cậu kéo nhập diễn.”
Lục Hình Văn đứng dậy: “Đừng lo, tôi sẽ
không bắt anh trả phí hướng dẫn.”
Sau khi tẩy trang, Phí Khả ngồi trong xe bảo
mẫu đợi Lục Hình Văn.
Lục Hình Văn lên xe, bộ dạng lãnh đạm của
Lý Tề trên người anh đã bay mất, anh nhìn Phí Khả, nói: “Trạng thái hôm nay rất
tốt.”
Phí Khả giống nhưng chưa hồi thần từ cảnh
phim, hàm hồ đáp lại một tiếng.
Qua một lúc lâu, xe cũng được một lúc rồi,
Phí Khả mới phản ứng lại: “Là do ngài diễn quá tốt, em bị ngài kéo nhập vai.”
Lục Hình Văn cười, từ trong túi áo ngoài
rút ra một hộp sô cô la nhỏ, hỏi: “Bụng đói chưa?”
Phí Khả vẫn chưa kịp trả lời, Lục Hình Văn
nhét khối sô cô la cho cậu.
“Đây là phần thưởng cho bé ngoan, hôm nay
biểu hiện rất tốt.”
Trong tay Phí Khả niết niết khối sô cô la,
sự khó chịu từ trong phim bỗng chốc giảm đi rất nhiều. Nhận được khen thưởng của
Lục Hình Văn, ngay cả sô cô la cũng giống như là càng ngon lành hơn.
Lục Hình Văn nhìn cậu ăn sô cô la, nói:
“Hôm nay ở trường quay cố ý không quan tâm em, là vì để kéo em vào bầu không
khí của phim. Lý Tề trong phim, đối với Tiểu Hòa vẫn rất lạnh lùng, đồng thời
còn có chút chán ghét đối với kẻ thù.”
Phí Khả gật gật đầu, tỏ ý hiểu rõ.
Lục Hình Văn liếc mắt nhìn Lương Hoa, sáp
tới gần bên tai Phí Khả, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được hỏi: “Hôm nay
không quan tâm đến em, khó chịu sao?”
Phí Khả vội vàng quét mắt nhìn hai người
trợ lý và tài xế trong xe một cái, rất ngại ngùng mà đỏ mặt.
Câu hỏi này quá lúng túng rồi, cậu không
trả lời được.
Khó chịu, đương nhiên là khó chịu.
Nhưng nếu trực tiếp nói như vậy với Lục
Hình Văn, không khỏi quá trẻ con rồi.
Nói không khó chịu, lại giống như cậu
không quan tâm đến thái độ của Lục Hình Văn.
Phí Khả khó xử quá, may mà Lục Hình Văn
cũng dường như không nhất định bắt cậu trả lời, nhìn biểu tình khó xử của Phí
Khả, đã hài lòng mà nằm xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Hôm nay làm việc cả ngày, có chút mệt thật.
Phí Khả lén lén nhìn anh, tóc ngắn sát da
đầu, thật sự rất đẹp trai. Có lẽ là không có kiểu tóc nào không hợp với Lục
Hình Văn đi, Lục Hình Văn diễn qua rất nhiều nhân vật, đã từng để tóc dài, từng
uốn tóc xoăn, để tóc under cut, kiểu tóc nào cũng đều rất đẹp. Mặc dù chỉ diễn
tiểu nhân vật là người bình thường, khí chất trên người Lục Hình Văn là khí chất
của người bình thường, trạng thái cũng là trạng thái của người bình thường. Kỹ
năng diễn xuất và cách trang điểm làm cho mặt anh có lúc không quá chói mắt nữa,
nhưng vẫn rất đẹp, hợp với nhân vật đến mức đẹp đẽ.
Có người thật sự là trời sinh thích hợp
làm diễn viên.
Anh có thể phát sáng chói mắt, cũng có thể
thu lại ánh sáng* đó.
*nguyên văn là
phong mang: nghĩa là mũi nhọn, sự sắc sảo, tui xin phép dịch vậy cho khớp với
câu trên. Do tôi tự cho là đúng nghĩ rằng, tác giả viết nhầm quang mang (vầng
sáng) thành phong mang (mũi nhọn).
Lục Hình Văn nói cậu là người đặc biệt nhất
ở đại học Đông Minh, người đặc biệt nhất trong toàn giới giải trí.
Không phải đâu.
Vì Lục Hình Văn quá ấm áp dịu dàng, mới có
thể nói như vậy.
Theo Phí Khả thấy, chỉ có những người mà ở
lĩnh vực chuyên môn của bản thân, làm tới mức tốt nhất, mới xứng là ưu tú, mới
xứng là đặc biệt. Ngoài ra, bọn họ bất quá là một người bình thường trong biển
người mênh mông kia mà thôi.
Trong diễn đàn “Lục Địa Phi Hành” có một
fan từng nói là, mặc dù có người nói Lục Hình Văn cậy tài mà kiêu ngạo, quản
quá nhiều, nhưng y vẫn là thích một Lục Hình Văn như vậy. Thích được ngẩng nhìn
một con người ưu tú, trong lĩnh vực của mình làm tới mức tối ưu, vì nó mà cổ gắng,
vì nó mà chăm chỉ, vì nó mà đi sâu nghiên cứu. Thích nhìn anh say mê diễn xuất,
yêu thích điện ảnh, yêu thích nghệ thuật. Vì bọn họ không có loại yêu thích thuần
túy như thế, vì vậy không tự giác mà ngưỡng vọng loại người thuần túy này, bị
ánh sáng của những người như vậy hấp dẫn.
Phí Khả nghĩ, cho dù giao dịch kết thúc, Lục
Hình Văn và cậu quay về loại quan hệ xa lạ, cậu cũng là người hạnh phúc nhất ở
diễn đàn “Lục Địa Phi Hành”.
Bởi vì cậu đã từng ở rất gần rất gần vầng sáng
đó.
Xe đến trước khách sạn, Lục Hình Văn xuống
xe trước, Phí Khả đang muốn xuống xe, đột nhiên nhìn thấy trong xe giống như
rơi ra một thứ gì đó màu hồng. Cậu nhặt lên nhìn, là một mẩu giấy màu hồng được
xếp thành hình trái tim.
Phí Khả vừa nhìn thấy liền đoán ra đây là
cái gì, cậu xuống xe, đưa trái tim màu hồng đó cho Lục Hình Văn, buồn buồn nói:
“Cái này là do ngài làm rơi đi?”
Lục Hình Văn vừa nhìn: “Của anh?”
Phí Khả không nhìn anh: “Chắc là lúc lấy
sô cô la ra, không cẩn thận rơi ra từ túi áo khoát.”
Lục Hình Văn trong giới giải trí nhiều năm
như vậy, tự nhiên đoán ra được đây là cái gì. Anh vừa mở cái trái tim ra vừa
nói: “Của anh sao? Có thể là do em làm rơi.”
Lục Hình Văn nhìn một cái, phát hiện đúng
thật là đưa cho anh.
Anh đưa tờ giấy trực tiếp cho Lương Hoa,
nói: “Cậu xử lý một chút.”
Nói xong lại dạy Phí Khả: “Lần sau có nhận
được loại giấy này, không được tiện tay quăng đi, đưa cho trợ lý xử lý, đừng để
bị những người tò mò nhặt được.”
Một bộ dạng hết sức có kinh nghiệm với việc
nhận được những tờ giấy như vậy.
Phí Khả nhìn không được nhìn mẩu giấy
trong tay Lương Hoa, lầu bầu: “Em cũng chưa từng nhận được mấy mẩu giấy như vậy.”
Lục Hình Văn tỉ mỉ nhìn biểu tình của Phí
Khả, đột nhiên mỉm cười, lấy lại mẩu giấy trong tay của Lương Hoa.
Phí Khả vội vàng: “Ngài -------“
Lục Hình Văn làm một động tác “suỵt” : “Về
phòng rồi nói tiếp.”
Sau khi về tới phòng, Lý Lỵ Hinh đang ở
nhà bếp nấu ắn, Bào Tiểu Thụy vội qua giúp đỡ, Lương Hoa gọi điện thoại cho
Phùng Kiệt (méc). Lục Hình Văn dắt Phí Khả vào phòng sách, đóng cửa phòng, chỉ còn hai người
bọn họ.
Lục Hình Văn đưa mẩu giấy cho Phí Khả,
nói: “Em xử lý đi.”
Phí Khả nghi hoặc: “Em?”
Lục Hình Văn gật đầu: “Anh thấy bạn nhỏ
này hình như không tin anh, em tới xử lý, anh trước giờ chưa từng nhận mấy mẩu
giấy nhỏ này.”
Phí Khả lắp bắp: “Em, em không có không
tin ngài……”
Lục Hình Văn ghẹo cậu: “Nhưng anh thấy em
không được vui nha.”
Phí Khả lúng túng đỏ mặt, Lục Hình Văn
không dám trêu cậu nữa, người thì ở ngay cạnh mình, hai tháng này sao có thể
tính là dài được, không dài.
Lục Hình Văn nói: “Em giúp anh, xử lý nó
đi, có được không?”
Phí Khả chỉ có thể gật đầu.
Lục Hình Văn từ phòng sách đi ra, Lục Hình
Văn nhìn mẩu giấy trong tay, biết rõ là không nên, nhưng không nhịn được mở ra
xem.
Bên trong tờ giấy màu hồng viết, chủ nhân.
Phí Khả nhìn hai chữ ngày một lúc lâu, mới
nhìn tiếp xuống dưới.
Trên giấy cũng không viết cái gì, chỉ có số
điện thoại di động, kí tên là “Mèo con của ngài, Đường Đường.”
Phí Khả vò nát tờ giấy, ném vào gạt tàn
thuốc, cầm cái bật lửa của khách sạn, bật một cái, đem tờ giấy đốt sạch.
Đợi tới lúc tờ giấy chỉ còn tro, cậu mới đứng
dây, đem gạc tàn thuốc vào phòng vệ sinh súc rửa sạch sẽ.
.
.
Theo ý tui thì
Phí Khả nó không có hiền đâu, nó hiền với anh thôi, chứ sâu trong tâm lý nó vặn
vẹo lắm. Trời sinh một đôi.
Cảm ơn chủ nhà~
Trả lờiXóaCảm ơn chủ nhà.
Trả lờiXóaĐoạn ngắt dòng thứ 6 từ dưới lên có phải đang bị nhầm nhân vật k chủ nhà? Nên là "Phí Khả nhìn mẩu giấy trong tay, biết rõ là không nên...." nhỉ?
Trả lờiXóaMình cũng thấy vậy đấy, hình như bị nhầm.
XóaLàm tốt thì cho socola khen thưởng... Tưởng bình thường nhưng hoá ra lại không bình thường chút nào.
Trả lờiXóaNhư chủ nhà nói thì đúng là nồi nào úp vuông đó hô hô
Trả lờiXóaMình thấy bạn viết nhầm "áo khoác" thành "áo khoát" khá nhiều
Trả lờiXóaĐương nhiên, Phí Khả nhà tui nhìn ngoan ngoãn vậy thui chứ sống trong hoàn cảnh đó sao không vặn vẹo được :)) chẳng qua bé nhà tui thu hết gai góc rồi~
Trả lờiXóaĐọc xong câu cuối mới thấy chủ nhà mắt tinh, nghe cứ bị rợn rợn, mặt dù miêu tả hành động của em nó rất bình thường
Trả lờiXóa