Hơn ba giờ chiều, Lục Hình Văn cùng Phí Khả
đến đại sảnh của khách sạn, chờ đợi nghênh đón gia đình hai bên.
Hai người ngồi ở hai bên cái ghế sofa bằng
tre trong tiệm cà phê, Lục Hình Văn đang đọc một cuốn tiểu thuyết văn học, Phí
Khả thì nhìn tấm kính sát đất to lớn mà phát ngốc. Buổi trưa nhàn nhã lại yên
tĩnh, những phiến lá của hàng cây cọ bên ngoài cửa kính đong đưa qua lại.
Phí Khả quay đầu nhìn Lục Hình Văn.
Lục Hình Văn rất chuyên chú, một tay giữ
sách, một tay lật sách. Trên bìa cứng màu đỏ đậm của cuốn sách viết tên cuốn
nhìn không rõ lắm. Phí Khả vô cùng buồn chán, muốn sáp lại gần một chút, xem thử
ảnh đế đang đọc sách gì.
“Nhìn cái gì vậy?”
Thanh âm của Lục Hình Văn đột ngột vang
lên, anh vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, ánh mắt thậm chí không ngước lên khỏi
trang sách, vừa nói, vừa lật sang trang khác.
Phí Khả bị bắt gặp tại trận có hơi lúng
túng, lẩm bẩm nói: “Không có gì…”
Lục Hình Văn khép sách lại: “Tôi nói với cậu
về người nhà một chút, để cậu biết thêm.”
Phí Khả gật đầu.
“Bố mẹ tôi hai mươi năm trước đã ly hôn, mẹ
tôi sau đó thì cùng với người bạn trai hiện tại ở chung, cậu đừng có gọi nhầm
thành bố.”
Phí Khả: “……… được rồi.”
Lục Hình Văn nói tiếp: “Bố tôi là bác sĩ
ngoại khoa có tiếng, là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, thích bới lông tìm vết,
cậu đừng quan tâm đến ông ấy.”
Phí Khả: “….. cái này… không quan tâm có vẻ
không tốt lắm.”
“Cậu mà gặp ông ấy thì sẽ hiểu thôi, sau
khi ông ấy ly hôn với mẹ tôi thì kết hôn thêm hai lần, đều kết thúc bằng việc
ly hôn. Ông ấy và một nhà cô của tôi sẽ đến đây. Cô của tôi có thể sẽ hỏi cậu
vài câu, cậu có thể trả lời thì trả lời, không tiện trả lời thì cứ im lặng.”
Phí Khả: “…………”
“Nói về nhà cậu một chút đi.” Lục Hình Văn
nhìn cậu.
“Em… ba mẹ em lúc em còn nhỏ đã ly hôn rồi,
em không biết ba em đi đâu, sau khi ông ấy ly hồn thì không nghe tin tức gì cả,
bởi vậy lần này em không biết làm sao mời ông ấy.”
Mẹ nói, ông ấy vì trốn tránh trách nhiệm nuôi
dưỡng, bỏ rơi Phí Khả.
“Mẹ em sau đó kết hôn với ba dượng của em,
ba dượng của em là tài xế taxi, tính tình rất tốt, đối với em rất hiền lành.
Sau này sinh ra em trai em gái, là song sinh, lúc mới sinh ra rất đáng yêu.”
Phí Khả nghĩ tới lúc hai đứa còn nhỏ bộ dáng núc na núc ních lại ngốc ngốc,
không nhịn cười được, “Hiện tại lên sơ trung rồi, chỉ là, em gái em tim không
được khỏe, thường nghỉ bệnh ở nhà.”
Lục Hình Văn gật đầu, biểu thị đã biết.
Đúng là gia cảnh không quá tốt, sau này trụ
cột kinh tế chính trong nhà lại gặp tai nạn, họa vô đơn chí*, cả nhà có thể nói
là sụp đổ rồi, ngay cả căn nhà cũng bán luôn.
Nguyên văn: tuyết
thượng gia sương, đã lạnh vì tuyết lại còn rét vì sương, dịch thoát nghĩa.
Trong tình huống đó, đổi lại là Lục Hình
Văn cũng không biết phải làm sao mới có thể làm cho mọi thứ tốt hơn.
Phí Khả……
Lục Hình Văn ngẩng đầu nhìn Phí Khả đang
dán mắt vào cửa sổ sát đất mà phát ngốc.
Mặt mũi có chút trẻ con, đặc biệt là đôi mắt,
vừa sáng vừa đơn thuần.
Lúc người đại diện tìm cậu, cậu cơ hồ là lập
tức quyết định, từ lúc đó đến bây giờ cũng chưa từng lộ ra chút hối hận nào.
Ánh nắng vào lúc ba giờ chiều xuyên qua cửa
số sát đất, chiếu lên mái tóc của Phí Khả, tạo thành một lớp hào quang màu vàng
kim. Thiếu niên như thế này, nhìn qua giống như một con búp bê xinh đẹp được bảo
vệ che chở --- ai có thể ngờ rằng cậu thế mà lại dũng cảm, kiên cường như vậy.
Người đầu tiên tới là mẹ của Lục Hình Văn,
Hà Uyển Uyển, với bạn trai của bà là Cao tiên sinh cùng nhau tới. Bà là một người
phụ nữ đặc biệt xinh đẹp, một thân váy dài màu trắng ngọc trai, tóc dài được vấn
lên thành một búi, khoát tay bạn trai, chậm chậm đến trước mặt Phí Khả.
“Chào con nha, bạn nhỏ.” Bà cười híp mắt
nói, “Lớn lên thật đẹp.”
Lục Hình Văn nắm tay Phí Khả, lịch sự hỏi
thăm người bạn trai của mẹ anh, giới thiệu Phí Khả. Phí Khả bị giật mình suýt nữa
nhảy lên, không ngờ là Lục Hình Văn đột nhiên nắm tay mình, theo bản năng muốn
vùng ra, bị Lục Hình Văn nắm chặt kéo đi.
“Đây là Phí Khả.”
“Xin chào ngài.” Phí Khả vội vàng chào hỏi.
Hà Uyển Uyển cười híp mắt: “Nên gọi là mẹ
nha, đừng có khách khí như vậy.”
“Chào… chào mẹ, chào chú.” Phí Khả nghẹn một
chút, liền sửa miệng.
Cao tiên sinh là một người đàn ông anh tuấn,
tuổi tác tương đương với Hà Uyển Uyển. Ông xem ra không có nhiệt tình lắm với Lục
Hình Văn, chỉ lịch sự khách sáo nói vài câu chúc mừng.
Lục Hình Văn hỏi mẹ: “Tối này cùng nhau
dùng cơm được không? Hay là muốn nghỉ ngơi một chút?”
Hà Uyển Uyển nhu nhu thái dương, xin lỗi:
“Không được rồi, mẹ hơi mệt, chúng ta ăn ở trong phòng đi.”
“Được.” Lục Hình Văn gật đầu, “Buổi tối có
thể đi làm thủy liệu*, phòng thủy liệu ở đây rất đẹp, nhìn thấy được san hô.
Ngày mai khách khứa đến, chúng con phải tiếp một chút. Mẹ với Cao tiên sinh cứ
chơi vui vẻ, con sẽ kêu trợ lý liên hệ để sắp xếp cho mẹ.”
“Cảm ơn.” Hà Uyển Uyển nói, cùng với Cao
tiên sinh rời đi.
Tiếp theo là cha của Lục Hình Văn, Phùng
Kiệt cố ý chở họ đi sai đường. Cha của Lục Hình Văn, Lục Đức Nguyên, năm nay gần
60 tuổi, tướng mạo anh tuấn, tóc chải đến mức một sợi cũng không rối, lưng rất
thẳng. Ở một tiểu đảo nhiệt đới ở Nam Á như vầy, mà áo sơ mi nút cài lên tới
cái cao nhất, thần tình nghiêm khắc.
Gia đình của cô Lục Hình Văn có chút ầm ĩ,
cô dượng, mang theo em họ của Lục Hình Văn, đều là những người trẻ tầm hai mươi
tuổi.
Bọn họ vừa nhìn thấy Phí Khả liền rất hưng
phấn, biểu muội Ngô Lâm Lâm cảm thán: “Trời ơi, mặt của anh vừa nhỏ vừa tinh tế!
Da mặt đẹp quá!”
Biểu đệ Ngô Minh Đạt cũng cảm thán: “Bạn học
của em đều hỏi em, biểu ca của cậu sắp kết hôn rồi cậu có biết không? Biểu ca
anh cũng thật là vô tâm, tụi em cái gì cũng không biết, phải xem tin tức mới biết
anh là bạn trai của anh ấy! Em có một người bạn học nữ rất thích anh, anh giúp
em ký tên cho cô ấy nha.”
Lục Hình Văn hít sâu một hơi, Phí Khả có
thể cảm thấy anh ấy không kiên nhẫn, rất sợ anh nổi bão tại chỗ.
“Được rồi, được rồi, sau này anh nói trợ
lý đưa cho em có được không? Các em có mệt không? Có muốn uống chút gì không?
Anh kêu phục vụ tới …. Chào bố, chào cô, chào dượng.”
Phí Khả sứt đầu mẻ trán, đặt nước hoa quả,
điểm tâm ngọt cho biểu đệ biểu muội, lại mời trưởng bối đến ngồi.
Bố của Lục Hình Văn ngoại trừ chào hỏi lúc
đầu, những lúc khác đều không mở miệng nói một lời nào, chỉ vừa im lặng vừa
nghiêm túc ngồi xuống, thần sắc so với Lục Hình Văn giống nhau như đúc.
Cô thì tương đối nhiệt tình, hỏi Phí Khả mấy
câu.
Biểu đệ sắp thi vào trường Đông Minh hệ
nghiên cứu sinh, cậu học ngành quản lý kinh tế, hỏi Phí Khả có quen giáo sư hay
sinh viên ngành này không?
Phí Khả với Lục Hình Văn làm sao quen biết
nhau?
Lục Hình Văn từ nhỏ đều nghiêm túc giống
như bố của anh, Phí Khả nên bao dung anh nhiều một chút.
Chuẩn bị hôn lễ có mệt không?
Khách sạn này có tốn nhiều tiền không?
Đại loại như vậy.
Đợi đến khi biểu đệ biểu muội uống hết nước
trái cây ăn hết điểm tâm ngọt, cuối cùng cũng đi, được phục vụ viên dẫn đường,
hưng phấn đi đến biệt thự.
Lúc sáu giờ tối, gia đình Phí Khả đến.
Cả nhà đều mặc quần áo mới, được phục vụ
viên dẫn tới, khẩn trương bước vào sảnh khách sạn.
Phí Khả đứng dậy, vội vàng chạy đến chỗ họ.
Lục Hình Văn đang đi chậm chậm phía sau cậu,
nhìn theo cậu.
Em trai em gái nhìn thấy Phí Khả, cao hứng
la lớn: “Anh!” Bổ nhào tới ôm lấy cậu, vây xung quanh cậu, hai gương mặt nhỏ
hưng phấn đến đỏ lên, ríu ra ríu rít tranh nhau kể những thứ nhìn thấy trên đường
đi.
“Máy bay ồn lắm, vang lên ầm ầm.”
“Ba ngốc lắm a, ra tới cửa mới phát hiện
quên đem theo hộ chiếu, phải kêu tài xe chở về lấy!”
“Đẹp quá a, chỗ này thật là đẹp a!”
“Nam Nam trên máy bay uống hết ba ly nước
quả! Nói là miễn phí!”
“Hoàng Đông Đông im mồm!”
“Suỵt, suỵt! Đừng có làm ồn, đừng có làm ồn!”
Lâm Quyên Mẫn bước tới phía trước, kéo hai đứa ra, nhỏ giọng trách mắng, “Ở đây
là khách sạn năm sao cao cấp, hai đứa cứ làm ồn như vậy, để người ta nhìn thấy
thì cười cho!”
Em gái cười hi hi: “Bọn họ cũng không hiểu
chúng ta nói cái gì nha.”
“Ba, mẹ, chào mọi người. Nam Nam, Đông
Đông, chào hai đứa.” Lục Hình Văn bước đến phía trước, nhất nhất lễ phép chào hỏi.
Anh mà muốn làm người thích, thì quả thật rất dễ dàng.
Cả nhà Phí Khả bị nụ cười của Lục Hình Văn
làm cho trố mắt, trước giờ chưa từng gặp qua người nào ưa nhìn như vậy, so với
xem trên tivi còn đẹp hơn. Gương mặt như một tác phẩm điêu khắc đắt tiền, hai đứa
nhỏ ngơ ngác không dám nói chuyện nữa.
Mẹ của Phí Khả trong lòng vẫn còn chút oán
trách, vốn dĩ cả đường đền lải nhải với Hoàng Dược Khánh, gặp được Lục Hình Văn
rồi sẽ không hòa nhã với y, để cho y biết rằng trong lòng người nhà không có
vui vẻ, để y biết rằng loại hôn nhân không gặp mặt ba mẹ không xin phép ba mẹ
thực sự là cực kỳ vô lễ.
Thật sự gặp được Lục Hình Văn rồi, bà ngược
lại trở nên ấp úng, nói không nên lời. Hoàng Dược Khánh nhìn thấy bà như vậy, vội
vàng tiếp lời: “Tốt, tốt, đều tốt. Mấy hôm nay có nhiều việc không? Có mệt
không?”
“Không mệt,” Lục Hình Văn cười nói, “đều
là do trợ lý làm, chỉ là chụp hình một chút, tập dược chương trình một chút, để
tránh hôm đó bận rộn lại phát sinh sai lầm. Chúng ta đi nghỉ ngơi đi, đi thôi,
con đưa mọi người đến phòng, đem cất hành lý. Mọi người xem thử buổi tối muốn
ăn ở biệt thự, hay là đến phòng ăn của khách sạn ăn?”
Lục Hình Văn vô cùng chu đáo, đón lấy túi
xách từ tay của mẹ Phí Khả, nhờ phục vụ dẫn đường, đi tới biệt thự.
Phí Khả đi sau lưng anh, nhỏ giọng hỏi:
“Sao lại phải đi cùng? Em đi được rồi, anh không cần đi đâu.”
Lục Hình Văn trả lời: “Không ân cần một
chút, sao có thể lấy được hảo cảm của người nhà em*?”
* do có bố mẹ ở
đây nên mình tự tiện sửa xưng hô. Thiệt là quá khổ cho dịch giả về cái khoản xưng
hô trong tiếng Việt mà.
Lúc đến biệt thự, hai đứa nhỏ đã hưng phấn
tới mức phát khùng rồi. Đá văng giầy, liền chạy tới sân ngoài, nhìn thấy nước
biển xanh thẳm bên ngoài, hú hét không ngừng, bị Lâm Quyên Mẫn mắng đến sắp chết.
Hoàng Hy Đông chạy đến trước mặt Phí Khả,
lớn giọng hỏi: “Anh! Ở đây một đêm bao nhiêu tiền a? Chắc là tốn nhiều tiến lắm
đi!”
Phí Khả hơi lúng túng, gật gật đầu.
Lâm Quyên Mẫn và Hoàng Dược Khánh sợ em
gái hưng phấn quá, kéo em trai lại không cho chạy loạn, chạy đến nỗi em gái thở
phì phì. Sắc mặt em gái hơi tái, làm cho mọi người khẩn trương một trận, lại vừa
rót nước nóng, vừa đỡ em ấy ngồi xuống.
Lâm Quyên Mẫn thuận miệng oán trách: “Mẹ
đã nói là không cho con đến, con lại muốn đến. Xa như vậy, vừa ngồi máy bay vừa
ngồi thuyền. Đứa nhỏ này, không đi ra cửa, vừa khẩn trương vừa cao hứng, con
đó!”
Lục Hình Văn đứng bên cạnh đang vắt khăn ấm,
tự nhiên xin lỗi: “Là con chưa suy nghĩ chu đáo, chỉ nghĩ là nơi này rất đẹp. Đúng
ra nên ở trong nước chọn một nơi thích hợp, ở chỗ gần một chút tổ chức hôn lễ.”
Phí Khả kéo kéo tay áo của mẹ, Lâm Quyên Mẫn
thấy người ta là đại minh tinh lại tốt tính như vậy, nhất thời trở nên lúng
túng. Hoàng Dược Khánh vội nói: “Không sao, nó chỉ là một đứa nhỏ lần đầu ra khỏi
nhà, quá hưng phấn, nghỉ ngơi chút là tốt rồi, không có nghiêm trọng như vậy.
Minh tinh các con tổ chức hôn lễ đều làm ở nước ngoài, ba mẹ hiểu mà. Ở trong
nước người ta cứ chụp tới chụp lui. Đến nơi này rất tốt, rất tốt, nhà chúng ta
chưa từng xuất ngoại, đến đây chơi rất là tốt, rất là tốt.”
Lục Hình Văn mỉm cười ấm áp, hoàn toàn
không còn vẻ mặt nghiêm túc lúc gặp gia đình của anh, phát huy hoàn mỹ kỹ năng
diễn xuất của ảnh đế.
“Mọi người chơi vui thì tốt, ngày mai
chúng con phải đón tiếp bạn bè, có thể không có thời gian chơi cùng với mọi người,
con kêu trợ lý đi cùng mọi người, có được không? Có cần cái gì thì lúc nào cũng
có thể nói với con.”
“Được, được.” Hoàng Dược Khánh liên tục gật
đầu.
“Con kêu phục vụ mang bữa tối tới đây được
không? Sân ngoài ở đây rất đẹp, chúng ta có thể ở sân ngoài dùng bữa.”
“Được, được.” Hoàng Dược Khánh gật đầu.
“Đồ ăn ở Nam Á không biết mọi người ăn có
quen không, con kêu họ làm mấy món hải sản, được không? Còn muốn ăn gì khác
không?” Lục Hình Văn kiên nhẫn hỏi.
Nhìn anh lúc này, tuyệt đối không nghĩ ra
được rằng anh mới một tiếng đồng hồ trước còn vì biểu đệ biểu muội ồn ào mà hít
thở nặng nề.
Cả nhà Phí Khả thấy Lục Hình Văn hoàn toàn
không có sự cao ngạo của đại minh tinh, lại kiên nhẫn chu đáo như vậy, trong
lòng vô cùng có hảo cảm.
Một bữa cơm chủ khách đều vui.
Trong bữa ăn, Lâm Quyên Mẫn hỏi: “Cha mẹ của
con đâu? Đã đến chưa? Chúng ta nên đến chào hỏi một chút.”
Lục Hình Văn bỏ dao nĩa trong tay xuống,
nghiêm túc trả lời: “Đã đến rồi, còn có gia đình của cô con, chúng ta hai nhà tối
ngày mai cùng ăn một bữa được không?”
“Nên như vậy.” Lâm Quyên Mẫn nói, “Nên gặp
mặt thông gia.”
Phí Khả nhìn ba mẹ mình, lại nhìn Lục Hình
Văn, trong lòng có hơi ……..
Bữa cơm ngày mai, nên ăn thế nào đây ……..
.
.
Cảm ơn chủ nhà ^^
Trả lờiXóaCám ơn chủ nhà.
Trả lờiXóaMình thấy đoạn thoại của anh Lục khi nói chuyện với nhà Phí Khả có nhiều chữ không quá, vừa lập từ vừa tạo cảm giác câu hỏi dồn dập của anh Lục cứ không không không mãi á. Mình đề cử có thể đổi thành những từ khác nhưng vẫn mang nghĩa câu hỏi ví dụ như: con kêu trợ lý đi cùng mọi người, ba thấy thế nào? ; con kêu họ làm mấy món hải sản nhé, hay cả nhà còn muốn ăn cái gì khác không ạ? ; Hai nhà chúng ta ngày mai cùng ăn một bữa thì thế nào ạ? Mình đề cử đại loại như thế á. Cám ơn chủ nhà.
Cảm ơn chủ nhà! Mình đang thích văn phong của truyện qua cách dịch của bạn. Sau đó mò mẫm thêm lại thấy blog của bạn có mấy bài về tiếng Trung, cách học, thi tắng tẳng... thì rất vui. Mong bạn tiếp tục chia sẻ! <3
Trả lờiXóa